Breaking News

Em gái ah! Xin lỗi! Anh yêu em

Tai tôi như ù đi, tôi bước đi như kẻ vô hồn. Em gái ah! Anh xin lỗi, đã làm em buồn và lo lắng. Xin lỗi em! Anh thật tệ, đáng lẽ anh phải liên lạc với em, đáng lẽ anh không nên làm em suy nghĩ… 4 năm anh mới có thể nguôi ngoai quên được mối tình đầu và rồi yêu em… nhưng anh đã như kẻ điên khi bị em từ chối…để rồi anh chẳng có cơ hội gặp lại em.


Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất khô cằn và hoang dã.Tôi như một chàng trai du mục được ném vào đời rất sớm. Bố mẹ tôi là người dân tộc nhưng lại là cán bộ của xã nên chúng tôi được ăn học đàng hoàng. Từ nhỏ anh em tôi đã được bố mẹ dạy cách tự lập
Có lẽ vì mang trong mình sự phóng khoáng, hoang dã nên tôi thích đi phượt và lang thang. Tôi là kẻ độc hành trên con đường cho tới một ngày tôi gặp em.
Tôi quen em trong 1 lần lang thang mạng facbook, em có cái tên ấn tượng và tôi thấy nó có phần giống tôi. Một kẻ độc hành và một cô nàng vô tình nghe rất hợp.
Tôi tìm cách làm quen và nói chuyện với em. Rồi không biết duyên số thế nào, tôi gặp em ở 1 quán café mang tên là “Ngõ”. Em làm thêm ở đấy, đó cũng là quán của chị họ em, còn tôi là kẻ hay lang thang ngồi café để làm việc với cái laptop. Em quả thật rất xinh và hiền dịu, nhưng không kém phần thông minh và cá tính. Em không lạnh lùng như con người trên facebook mà tôi thấy.
Gặp tôi em ngại ngùng và chỉ chào hỏi vài câu rồi làm việc như chưa từng quen biết. Em cuốn hút và làm tôi để tâm. Kể từ ngày đó, tôi nói chuyện với em nhiều hơn. Tôi kể về cuộc tình của mình với em và được em đồng cảm.
Tôi hay lui đến quán em làm để uống café và 1 phần cũng vì mục đích được thấy em. Biết em đi làm về muộn nên tôi ở lại cùng về vì sợ em đi đường nguy hiểm. Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi trở nên thân thiết, hai đứa lang thang bên nhau sau mỗi giờ em đi làm về. Chúng tôi kết nghĩa anh em với nhau và cứ song song bên nhau mọi nẻo đường phố cổ Hà Nội.
Có những hôm mùa đông, chúng tôi ngồi ven đường sưởi lửa với mấy người vô gia cư. Em có một trái tim nhân hậu , em thích đi làm từ thiện và luôn cảm thông với mọi người, nhưng em cũng mang trong mình những tổn thương sâu sắc của một cô gái đã từng yêu.
Còn tôi, yêu một người 4 năm và cuối cùng bị người yêu phản bội đi theo người khác, giờ cô ấy cũng đã có gia đình. Tôi cũng mất niềm tin vào tình yêu như em vậy. Có lần em bảo:” anh này! Anh gặp và nói chuyện với em ít thôi, vì chưa ai tiếp xúc với em mà không yêu em cả”. Em nửa đùa nửa thật, lúc đó tôi bảo: ”Bé yên tâm, anh sẽ không yêu em đâu”.
Nhưng rồi em nói đúng, tôi đã yêu em từ bao giờ không hay, tôi yêu sự thánh thiện của em, sự nhẹ nhàng và hồn nhiên của em. Ở bên em thật ấm áp, nhưng tôi biết em không yêu tôi, mắt em vẫn còn nhiều nỗi đau chưa xóa hết.
Mùa đông tay em lạnh cóng, tay vẫn bảo để anh xoa và nắm tay em nhé. Em cười tít mắt bảo:” Đừng có mà lợi dụng nha, anh nắm tay em là bị tính phí đấy nhé”.

em-gai-ah-xin-loi-anh-yeu-em
Anh muốn nắm tay em đi qua mọi nẻo đường.
Tôi cười bảo:” Ok bé, anh sẽ trả phí đầy đủ”. Tôi thích nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, tôi muốn được chở che cho em, muốn được bảo vệ em. Có lẽ thằng con trai nào cũng có bản năng và đôi khi có suy nghĩ đen tối vẩn vơ khi đi bên người mình yêu như muốn ôm hôn chẳng hạn.
Tôi cũng là men đích thực, cũng có lắm em chân dài theo và đầy cô vây quanh. Nhưng sao đi bên em, chưa một lần tôi muốn làm gì em hay có ý nghĩ đen tối với em, dù cho hai đứa có lang thang chợ hoa 2h sáng mới về. Đó là lần đầu tiên em đi khỏi nhà khuya nhất, em muốn ngắm hoa cẩm tú cầu. Nhìn ánh mắt sáng rực khi được ngắm hoa, tôi ước mình có thể lúc nào cũng mang lại nụ cười cho em.
Em quá đỗi thánh thiện và trong sáng, làm sao tôi có thể làm tổn thương em được. Rồi một ngày tôi thổ lộ..Tôi yêu em. Nụ cười em chợt tắt, em nói anh đừng đùa em, anh hứa không yêu em rồi cơ mà, chúng ta là anh em cơ mà và rồi em khóc. Tim tôi như tan vỡ, tôi không muốn đánh mất em, tôi muốn nắm tay em, muốn lang thang cùng em. Nhưng…em lại không yêu tôi.
Những ngày sau đó, tôi đi công tác Đà Lạt, tôi như biến mất trong mắt em. Tôi muốn yên tĩnh, muốn lắng lòng để xem mình nên làm gì khi quay về Hà Nội gặp em.
Em đã rất lo lắng, gọi điện thì tôi tắt ngấm máy. Em gọi cho bạn bè tôi và họ trấn an em rằng tôi ổn.

em-gai-ah-xin-loi-anh-yeu-em
Trong sâu thẳm đôi mắt em là nỗi buồn của sự tổn thương chồng chất.
Tôi biết em xem tôi là anh trai, là người thân nên em rất lo lắng khi tôi biến mất. Tôi chưa bao giờ như vậy.
Tôi phải lo dự án lớn cho công ty nên tôi vùi đầu vào công việc, tôi vẫn nhớ em da diết, nhưng tôi không mở máy, không dùng facebook. Tôi chỉ dùng 1 sim để liên lạc với Cty. Số này em không biết. Em nhắn tin nhưng tôi không hồi âm, em lo lắng quan tâm tôi như 1 người em gái thật sự.
Ngày tôi về Hà Nội sau 2 tháng đi công tác, Tôi đến tìm em nhưng không thấy. Tôi đến chỗ làm họ bảo em nghỉ làm, đến lớp cũng chẳng thấy em đâu. Tôi hỏi bạn thân của em thì biết là em đã đi du học. Em đã tìm cách liên lạc để gặp tôi lần cuối trước khi đi nhưng vô vọng. Em ra đi với ánh mắt buồn nuối tiếc vì không được gặp tôi, không được nhìn thấy tôi.
Tai tôi như ù đi, tôi bước đi như kẻ vô hồn. Em gái ah! Anh xin lỗi, đã làm em buồn và lo lắng. Xin lỗi em! Anh thật tệ, đáng lẽ anh phải liên lạc với em, đáng lẽ anh không nên làm em suy nghĩ… 4 năm anh mới có thể nguôi ngoai quên được mối tình đầu và rồi yêu em… nhưng anh đã như kẻ điên khi bị em từ chối…để rồi anh chẳng có cơ hội gặp lại em.
Em gái ah! Xin lỗi! Anh yêu em
Thanh Hoài (Theo Giadinhvn.vn)

Bài đăng phổ biến