Breaking News

Tôi đang phải sống với người chồng tệ bạc

Khi chúng tôi quyết định kết thúc 4 năm yêu nhau bằng một cái đám cưới có sự chứng kiến của 2 bên gia đình, lúc đó tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì lấy được người chồng mình yêu thương. Nhưng đó cõ lẽ cũng là ngày hạnh phúc duy nhất từ khi tôi quyết định lấy anh. Tôi chưa bao giờ anh chia sẻ những công việc hay những tâm tư trong cuộc sống hàng ngày. Tất cả anh chỉ giành cho tôi là sự sỉ nhục gia đình tôi.

Tôi đang phải sống với người chồng tệ bạc


Cuộc sống hôn nhân của tôi như là địa ngục, không một ngày tôi cảm thấy vui vẻ. Tôi lấy chồng đến nay là được bốn năm rưỡi nhưng chỉ có khoảng 1/3 thời gian chúng tôi sống bên nhau. Tôi gần như luôn ở trong tình trạng u uất, đau khổ, tuyệt vọng vì bị chồng lăng nhục gia đình mình. Chưa bao giờ tôi có thể hình dung được sức chịu đựng của mình có thể bền bỉ đến như vậy. 

Chồng cứ đi làm thì tôi được ngủ ngon hơn, anh về là tôi cảm thấy cuộc sống không được thoải mái vì bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ do những câu lăng mạ của chồng. Tôi thật ngốc nghếch không nhận ra thói ích kỷ và gia trưởng, bảo thủ của chồng mình. Tôi không bao giờ có thể tưởng tượng nổi một người cha lại tỏ ra cáu bẳn và khó chịu khi thấy con mình đau yếu thường xuyên, lúc nào cũng cáu nếu thấy con khóc.

Tôi tự hỏi liệu mình có phải người quá ngu ngốc hay không? Nếu thực sự cuộc sống cứ trôi đi như hiện tại, ngày này qua ngày khác như thế, cuối tuần chồng về thì nước mắt lưng tròng vì tủi thân, vì những lời thóa mạ này chắc tôi không sớm thì muộn cũng mắc bệnh tâm thần phân liệt chứ không thể sống yên ổn được. 

Tôi đang phải sống với người chồng tệ bạc

Tôi thèm được nghe những lời động viên từ chồng nhưng chắc không bao giờ có chuyện đó. Tôi tự hỏi mình nhiều lần mà vẫn không thể tìm ra câu trả lời, tại sao lại có thể chịu đựng như một người ngốc đến vậy. Cuộc đời ngắn chẳng tày gang, tại sao tôi lại phải sống trong đau khổ thế này?

Cuộc sống với tôi hàng ngày cứ như địa ngục, tôi không cảm nhận được tình yêu thương từ chồng nữa mà tất cả chỉ là sự xỉ nhục, tệ bạc từ anh. Anh luôn làm tôi cảm thấy lo lắng sợ hãi mỗi khi chạm mặt. Tôi ước anh có thể đi luôn đừng bao giờ trở về nữa, để cuộc sống của tôi được yên ổn.

Tự bao giờ tôi lại trở thành một người nhu nhược đến thế. Tôi phải thừa nhận mình quá kém cỏi, không đủ bản lĩnh để phản bác lại khi chồng lôi bố mẹ mình ra để chỉ trích. Tại sao lúc ấy tôi chỉ biết bật khóc mà chẳng biết làm gì. Tôi thấy coi thường bản thân vì bản lĩnh kém cỏi. Tôi sẽ không thể tiếp tục trong tình trạng này nữa, phải đưa ra quyết định để giải thoát cho mình, để tâm trí không phải tự giày vò về bản thân nữa.


Bài đăng phổ biến